Tôi lái môtô độc hành hơn 5.000 km, chinh phục tứ đại đỉnh đèo

Tôi lái môtô độc hành hơn 5.000 km, chinh phục tứ đại đỉnh đèo

Tôi cùng “chiến mã” chinh phục những chặng đường tuyệt đẹp của Việt Nam.

Vốn là người có niềm đam mê mãnh liệt với những chuyến xê dịch bằng môtô, tôi chinh phục những cung đường mới, nhìn ngắm cảnh quan tuyệt đẹp đằng sau tay lái.

Lần thứ 2 đến với hành trình chạy xe từ Nam ra Bắc, tôi tập trung khám phá vùng đất Tây Bắc với núi non hùng vĩ, những thửa ruộng bậc thang tuyệt đẹp.

15 ngày cho hành trình 5.000 km là chuyến đi không quá ngắn cũng chẳng quá dài, với tôi, nó vừa đẹp, vừa sức, vừa ví tiền và trọn vẹn những niềm vui. Độc hành cùng “chiến mã”, tôi đi từ thành thị đông đúc, náo nhiệt đến những làng chài bình yên của vùng duyên hải đến các bản làng tĩnh lặng ẩn mình giữa núi đồi.

Tôi là Hà Mã (20 tuổi, sống tại TP.HCM). Là một Gen Z sống hết mình với hiện tại, tôi không lên kế hoạch chi tiết, chuẩn bị quá nhiều cho hành trình, thay vào đó, tôi tận hưởng mọi thứ với tâm thế đơn giản, đón nhận. Việc không biết có gì đang đón chờ ta phía trước cũng là một điều thú vị.

Xuất phát từ Bình Thuận, tôi đi theo đường ven biển, lần lượt đi qua những tỉnh duyên hải Nam Trung Bộ đến Huế. Đằng sau tay lái, tôi tận hưởng cái nắng cái gió, ngắm nhìn những cung đường biển hoang sơ đẹp nhất Việt Nam.

Hải đăng Đại Lãnh (Phú Yên) sừng sững bên bờ biển.

Vào mùa hè, những bãi biển càng thêm xanh biếc tuyệt đẹp. Từ biển Mũi Né nhộn nhịp đến cung đường biển Phan Rang ngoạn mục, vịnh Vĩnh Hy yên bình, vịnh Vũng Rô, Lăng Cô mộc mạc,…

Thay vì cô độc như mọi người thường nghĩ, tôi tận hưởng chuyến đi một mình, tôi được làm chủ mọi thứ, từ ăn gì, qua đêm ở đâu, hay đơn giản là vì một cảnh đẹp mà thay đổi lịch trình. Tất thảy đều nuông chiều theo mong muốn của bản thân, tự do khám phá mọi thứ chứ không gò bó vào bất kỳ khuôn khổ nào.

Vốn là người thích khám phá các ngõ ngách và bản làng, vì vậy xe máy là phương tiện tối ưu nhất giúp tôi dừng nghỉ dễ dàng và có cơ hội tiếp cận gần hơn với cuộc sống của người dân bản địa. Ghé thăm những làng chài ven biển, tôi cảm nhận nhịp sống yên bình của người dân, thưởng thức nhiều loại hải sản tươi ngon cùng những món ẩm thực đặc trưng xứ biển. Sau cùng, nền ẩm thực để lại ấn tượng sâu sắc với tôi nhất đó là Huế với bánh bột lọc, bún nghệ, các loại bánh cùng những món như cao lầu Hội An, bún mắm nêm Đà Nẵng,…

Sau khi khám phá trọn vẹn khu vực ven biển Trung Bộ, tôi di chuyển theo đường mòn Hồ Chí Minh để tiếp tục khám phá vùng đất Tây Bắc. Một chuyến đi trọn vẹn và đáng nhớ có lẽ không thể không nhắc đến những sự cố với người và xe.

Từ Phong Nha (Quảng Bình) về Đông Giang (Quảng Nam), tôi chọn đi QL15, tiếp nối là QL14. Đây là cung đường nhiều lúc không có sóng điện thoại, không nhà và rất vắng xe.

Tôi tận hưởng sự tự do, thoải mái của chuyến độc hành khi băng qua những con đèo vắng, ngắm nhìn núi cao trập trùng, những đồi cỏ bát ngát.

Xuất phát từ sáng sớm, tôi cùng chiếc xe thân yêu len lỏi dọc theo sườn núi, nơi đây không đón nắng mặt trời khiến cảnh vật trở nên u ám, chỉ nghe thấy âm thanh vang vọng của tiếng xe giữa núi đồi. Với người độc hành như tôi, điều đáng sợ nhất là bị cắt liên lạc với mọi người, vì vậy chỉ muốn chạy cho hết đoạn đường này.

Hôm ấy, mặt trời gần lặn nhưng tôi vẫn chưa tìm được chỗ dừng chân, kiểm tra thấy còn cách Đông Giang khoảng 70 km đường đèo núi, tôi quyết định liều mình vượt chặng đường này. Đây có lẽ là 70 km dài nhất trong hành trình khi tôi một mình trên con đường không đèn, không nhà, không sóng điện thoại, không xe cộ qua lại.

Nỗi sợ dường như nhân đôi khi tôi vượt qua 2 hầm A Roàng nằm sát biên giới Việt – Lào. Khi về đến trung tâm, tôi mừng thầm vì ngỡ đã an toàn thì sự cố xảy ra. Trời tối, tầm nhìn giảm khiến tôi không nhìn thấy chỗ đất sạt lở từ núi xuống, cả người và xe lao vào đống đất khiến tôi lấm sình.

Thật may, tôi được một người đi ngang giúp đỡ, đến nhà nghỉ chị chủ lại rất ân cần quan tâm khiến tôi cảm nhận những điều bình dị, đáng yêu trong cuộc sống.

Trên hành trình, tôi đã trải qua nhiều dạng địa hình, các kiểu thời tiết. Đi từ nơi nóng đến xứ lạnh, thời tiết thay đổi đột ngột khiến tôi bị cảm, rất may tôi vẫn ổn để tiếp tục chuyến đi. Những hôm ho nhiều và hắt hơi liên tục ảnh hưởng đến việc chạy xe, tôi dành thời gian nghỉ ngơi, khám phá những cung ngắn chứ không còn sức vòng sâu trong các bản làng nữa.

Không có lịch trình cố định, tôi di chuyển đầy ngẫu hứng, có hôm tôi chỉ chạy xe khoảng 100 km, có ngày 300 km, có ngày lên đến 500-600km. Vì vậy các điểm lưu trú tôi chỉ đặt trước từ 1-3 giờ, thường ở những nơi tập trung đông dân cư.

Bên cạnh nhìn ngắm cảnh quan, tôi khám phá văn hóa, ẩm thực địa phương trong chuyến đi.

Trong chuyến đi này, địa điểm khiến tôi ngạc nhiên nhất đó là Pù Luông vì trong hình dung của tôi, Thanh Hóa gắn liền với biển Sầm Sơn náo nhiệt, tôi không nghĩ nơi đây vẫn có vùng đất bình yên, mộc mạc đến vậy. Càng đi nhiều, tôi nhận ra những định kiến đã làm hạn chế sự hiểu biết của mình ra sao. Chắc chắn tôi sẽ quay lại Pù Luông vào dịp gần nhất để khám phá trọn vẹn vẻ đẹp nơi đây.

Ở Tà Xùa (Sơn La), tôi đã có trải nghiệm rất thú vị khi quyết định vượt qua nỗi sợ, chinh phục “sống lưng khủng long Tà Xùa” bằng chiếc xe của một anh hướng dẫn người bản địa. Anh cho biết trước giờ anh chở khách băng qua những đoạn đường hẹp nhưng không có cảm giác sợ, khách ngồi sau lo lắng và sợ hãi ảnh luôn cười bảo không sao cả. Tuy nhiên khi ngồi ở vị trí của khách, anh đã cảm nhận được cảm giác của khách, thật thú vị.

Ngoài ra, tôi còn chinh phục “tứ đại đỉnh đèo” của Tây Bắc gồm Ô Quy Hồ, Khau Phạ, Pha Đin và Mã Pí Lèng.

Di chuyển bằng xe môtô, tôi cố gắng tối giản mọi thứ, chỉ mang theo quần áo mỏng nhẹ và cơ bản nhất, những dụng cụ sửa xe cơ bản, bộ sơ cứu khẩn cấp và các thiết bị điện tử. Trước khi lên đường, chiếc Triumph đã được tôi mng đi bảo dưỡng, trang bị thêm túi hông 2 bên, thùng sau và bổ sung vài món phụ kiện. Sau 15 ngày xê dịch, tôi an toàn trở về nhà, mọi thứ đọng lại cho tôi nhiều cảm xúc. Trong chuyến đi tôi gặp gỡ rất nhiều người, lắng nghe những câu chuyện, được thưởng thức muôn vàn món ngon, cảm nhận văn hóa của nhiều vùng miền.

Trong thời gian tới, tôi ấp ủ một hành trình xuyên Á. Tuy nhiên, vì vấn đề địa lí và ngôn ngữ, tôi cần phải chuẩn bị kỹ chứ không còn là ngẫu hứng nữa vì tôi muốn đi được nhiều và xa nhất có thể.

Linh Huỳnh (ghi)

Ảnh: Hà Mã